William Avery Rockefeller, cha của ông tận dụng vẻ ngoài cao lớn, bảnh bao để dành phần lớn sức lực cho những mánh khoé lừa gạt để không làm mà hưởng. Hôn nhân của cha mẹ ông cũng từ nền tảng dối trá ấy. Cuộc hôn nhân đã hợp nhất cuộc sống của hai con người với tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, mở đầu cho một loạt chuỗi rắc rối và bất hoà sau này. Chính điều ấy cũng góp phần nhào nặn nên những mâu thuẫn trong tính cách của John D. Rockefeller.
Tất cả đều ảnh hưởng đến suy nghĩ của John D. Rockefeller. Những ký ức đầu tiên của ông luôn gắn liền với sự cẩn trọng. Ông bỏ qua người cha luôn vắng nhà cùng người ông nghiện rượu mà chỉ nhớ đến mẹ Eliza và bà nội Lucy – hai người phụ nữ nhẫn nại và mạnh mẽ trong cuộc đời của ông.
Tính cách của một đứa trẻ chính là sự phản ánh rõ nét về môi trường mà nó lớn lên và John Davison Rockefeller không phải là ngoại lệ. Được sinh ra trong thời đại bùng nổ công nghiệp sau Nội chiến tại Mỹ, cùng với sự ảnh hưởng từ ông bà, cha mẹ, từ một người đào khoai tây thuê với mức lương 4 xu mỗi giờ, Rockefeller đã xây dựng và thiết kế nên một đế chế, một gia tộc hùng mạnh, đầy tham vọng và nắm giữ khối tài sản lên tới 3 tỷ đô-la thời bấy giờ.
Câu nói để đời:”Đừng ngại bỏ con săn sắt để bắt con cá rô”.
Mẹ Teresa có tên thật là Gonxha Bojaxhiu sinh ngày 26 tháng 8 năm 1910, tại Skopje, thủ đô nước cộng hòa Albani thuộc Macedonia. Bà sinh ra trong một gia đình Công giáo đạo đức thuộc cộng đồng người Anbani. Mặc dù đa số người dân ở đây theo Hồi Giáo nên việc giữ và sống đạo rất khó khăn, nhưng tất cả gia đình vẫn thường cầu nguyện mỗi đêm và đi nhà thờ dự lễ hằng ngày.
Ngày 10 tháng 9 năm 1946, trên một chuyến xe lửa từ Calcutta tới Darjeeling để tham dự khóa tĩnh tâm, bà nghe tiếng Chúa từ sâu thẳm trong tâm rằng: “Hãy đến làm ánh sáng của Ta”. Trong hơn bốn mươi năm, bà chăm sóc người nghèo, bệnh tật, trẻ mồ côi, người hấp hối, trong khi hoàn tất nhiệm vụ lãnh đạo dòng tu phát triển khắp Ấn Độ, và đến các quốc gia khác.
Thế giới có thể nhắc về Mẹ Teresa như một phụ nữ vĩ đại với nhiều giải thưởng cao quý, trong đó có giải Nobel Hòa bình. Nhưng điều khiến mẹ vĩ đại hơn cả đó là sự giản dị và tấm lòng nhân ái. Mẹ đã sống một cuộc đời nghèo khó, vì như Mẹ nói: phải sống giữa người nghèo, nếm trải sự đói khổ cùng họ mới có thể thấu hiểu, và từ đó, mới có thể giúp xoa dịu nỗi đau của họ.
Câu nói để đời:”Nếu chỉ lo phán xét, chúng ta sẽ không có thời gian để thấu hiểu và yêu thương”